Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Người bảo đời là một bát sơri.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Rõ ràng phải đi trình báo. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Hiếm người thấy đỏ mặt. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Theo một cách của riêng em. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.