Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Rõ ràng phải đi trình báo. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.
Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.