Đừng dại dột gây nên không khí căng thẳng hay ngượng ngùng vì những điều cấm kỵ mà bạn đề cập không đúng chỗ, đúng đối tượng. Nếu đây là một công ty lớn và nổi tiếng thì hãy hỏi về những thành công của nó. Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy.
Nhưng này, ý tôi không phải là lúc nào bạn cũng lôi mọi bí mật riêng tư, hay mọi chuyện lớn bé của mình ra kể cho người ta nghe đâu nhé. Tôi chắc chắn rằng người ta sẽ vui vẻ khi nói về nó. Trước hết là sự bình tĩnh.
Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của Jack Kent Cooke, một trong những tỉ phú Mỹ, hy vọng bạn sẽ học hỏi được một vài điều lý thú trong bí quyết làm giàu của ông.
Cho dù đang đứng trước bồi thẩm đoàn hay ngồi ăn trưa với một vị khách, Percy Foreman, một luật sư tên tuổi khác, mỗi lần mở miệng là tạo ra một bài diễn văn nhỏ đầy thuyết phục. Hãy viết ra giấy bài nói, chi tiết từng từ một hay sơ lược tùy vào thói quen của bạn, nhưng phải rõ ràng và đủ ý. Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn.
Nào là lúc bé tí thì sợ con mèo, rồi thì khi lớn lên lại sợ… cái nhìn của cô bạn gái! Tôi quay trở lại câu hỏi về việc lái máy bay. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi. Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài.
Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có. Thứ hai là sự nhạy cảm linh hoạt khi đặt câu hỏi. Anh bạn you know liệu có giao tiếp hiệu quả không nếu cứ để thói quen bạn biết không lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào.
Sau năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05 với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Nhưng trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất tuyệt vời. Hoàn toàn ở thế chủ động và không thể né tránh được.
Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi. Đó là một phần của cuộc đời tôi.
Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa. Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Ví dụ về chính trị và tôn giáo.
Rốt cục thì anh sẽ nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ. Nhưng tôi không dám uống một cốc rượu nào, vì ngay sau đó phải chuẩn bị cho chương trình của tôi từ 6 giờ đến 9 giờ sáng. Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis.