Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Có thể cháu học đêm qua.
Hoặc: Môn này không phải học. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Đúng là chuyện thường. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Nhưng tôi không quen phản đối. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Hồn nhiên đến đáng thương. Sự im lặng cũng rưa rứa. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.