Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì. Tớ không có thời gian để viết một lá thư ngắn. Nhưng có thể một lúc nào đó, ta lại rơi vào một tình huống mà tốt nhất nên… nói một cách mơ hồ.
Chín giờ sáng, chương trình Don McNeils Breakfast Club đang được phát thanh bắt từ làn sóng của đài ABC. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George. Sau đó nhắc tôi lần nữa: Ngày 10/6, 8 giờ tối, Câu lạc bộ Miami Shores Rotary.
Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh hiện đại như thế nào. Trong cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước.
Tôi xin chịu trách nhiệm. Như họ đã từng là những viên ngọc sáng chói ra sao, con cái của họ thành đạt thế nào… Ở tang lễ, bạn không cần quá băn khoăn trăn trở mình nên nói những gì. Mẫu chuyện nghe có vẻ buồn cười, nhưng nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì vấn đề quả đáng lo ngại.
Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn.
Ông am tường mọi việc, từ sở thích của các cô cậu choai choai tân thời cho đến những vấn đề trọng đại của các ông bố bà mẹ. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng.
Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?.
Một ngày nọ anh bạn Miami của tôi, Jim Bishop, đến chương trình Larry King Live với tư cách là một khách mời. Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?. Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng.
Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. Con trai tôi là lính hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi. Rồi thì tất cả bọn học sinh lớn bé đều trông thấy Moppo, ngớ người trong ba giây, và ngay tức khắc hiểu ra đây chỉ là một trò đùa.
Vậy nên, việc dùng từ thiếu chính xác có thể dẫn tới điều không hay cho bạn. Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.