Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc.
Huống chi nói đến chuyện cả tập thể và từng cá nhân trong bộ phận của tớ vượt thành tích như thời gian qua! Cậu có thể yên tâm rằng giao việc hiệu quả chính là một nghệ thuật đào tạo và phát triển năng lực con người. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm. - À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người.
Khi đã chuẩn bị xong, James gặp từng nhân viên để giao việc cho họ. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.
Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James. • Thời gian hoàn thành dự án? • Phạm vi thẩm quyền của tôi? • Những điểm cần kiểm tra, đối chiếu để đánh giá? Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị!
James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Cuối cùng, anh viết thêm vào bên dưới những dòng đã có:
Dù James đã cố không biểu lộ, Jessica vẫn nhìn ra được sự thất vọng của James khi anh đọc bản báo cáo. James cảm thấy rất vui. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.
Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó.
Áp lực công việc trước kia từng có lúc bám chặt lấy anh đã dần tan biến tự lúc nào không rõ, bởi giờ đây anh cảm thấy thoải mái với phong cách làm việc mới mẻ và tích cực này. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh.
- Vậy vào thời điểm đưa ra những quyết định đó, cậu có biết chúng sẽ dẫn đến hậu quả khó khăn hiện tại không? - James hỏi. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Tớ rất ghét những thứ đó.
Tớ cũng đã xác định cụ thể thời gian hoàn thành công việc cho cậu ấy. James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực". Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị!