Giờ đây, nhờ đã tập luyện cách suy nghĩ “cả hai”, tôi sẽ tiến hành cuộc thảo luận này với một tâm thế hoàn toàn cởi mở để tìm ra tình huống “lưỡng toàn kỳ mỹ”, nghĩa là tôi không phải trả thêm tiền và anh ta cũng cảm thấy hài lòng với cách dàn xếp mà cả hai bên đều nhất trí. Người giàu không có gì khôn ngoan hơn người nghèo. Mặt khác, nếu bạn không cần tất cả những “vật giải trí” kia mà vẫn có thể hạnh phúc, bạn sẽ có khả năng chạm tay vào mục tiêu tài chính sớm hơn nhiều.
Rồi tôi bán lại một nửa cổ phần cho một công ty trong danh sách Fortune 500 với giá 1,6 triệu đô-la. Liệu có bao nhiêu người được như thế: sống mỗi năm sáu tháng trên một vùng đảo nhiệt đới, không cần phải làm việc khi chỉ ở độ tuổi 30? 40 thì sao? Trông thấy vậy, người chồng ngạc nhiên hỏi nguyên nhân.
Khi bàn tới điểm này, tôi thường hỏi các thính giả: “Có bao nhiêu người trong số các bạn ở đây sẵn sàng tập hành động bất chấp nỗi sợ hãi và sự không thoải mái?”. Chúng ta đã để nghề nghiệp và các lựa chọn kinh doanh của mình lệ thuộc chủ yếu vào thu nhập từ công việc. Đó là những gì tôi muốn nói với cụm từ “vào hành lang”.
Có khi những gì bạn tưởng chừng là chân giá trị khiến bạn tuyệt đối tin tưởng lại có thể liên tục đem đến những kết quả thảm hại. Bên cạnh đó, rất nhiều người trưởng thành trong môi trường giáo dục nghiêm khắc, thậm chí nghiệt ngã, và cảm giác bị quở trách hay trừng phạt vốn đã ăn sâu trong tâm trí họ. Hãy đánh giá sản phẩm hay dịch vụ bạn đang chào bán (hoặc bạn có kế hoạch chào bán) theo thang điểm từ thấp (1 điểm) đến cao (10 điểm) dựa trên mức độ tin tưởng của bạn về giá trị của nó.
Bạn càng thoải mái thì bạn càng ít gặp rủi ro hơn, như thế bạn lại càng ít cơ hội để thử thách hơn, ít người để gặp gỡ, và càng ít cơ hội để bạn thử nghiệm chiến lược mới. Không có gì trôi chảy cả, ít nhất là với tôi. Điều đó cũng không giúp ích gì cho những người xung quanh bạn, đặc biệt là đối với trẻ em.
Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện với những ví dụ lấy từ thực tế mà tôi đã trải nghiệm, không phải để phàn nàn mà chỉ nhằm minh họa cho quy tắc này. Là một người lãnh đạo, bạn sẽ phải có mặt và giải quyết mọi việc. 000 đô-la, chứ không phải là tiêu mất số tiền đó”.
Tuy nhiên, dù là “bàn tay Midas” hay “cái hôn tử thần” thì chúng đều là hệ quả của các kế hoạch tài chính trong tâm thức. Chúng ta sống trong thế giới của những khái niệm đối lập nhau như lên và xuống, sáng và tối, nóng và lạnh, Vấn đề nằm ở chỗ sớm muộn gì thì cái “ngày mai” đó sẽ trở thành “hôm nay”, nghĩa là nếu bạn không lưu tâm đến vấn đề ngày mai, thì khi ngày mai đến, bạn cũng sẽ phải nhắc lại chính câu nói đó mà thôi.
Hội chứng mua sắm và nhu cầu thỏa mãn tức thời không hề liên quan đến những món hàng bạn mua, mà lại gắn liền với cảm giác không hài lòng của bạn. Bạn còn nhớ những gì ông nói với tôi chứ? “Harv, nếu công việc không thành công như cậu mong muốn, có nghĩa là có điều gì đó mà cậu không biết”. Còn trong kinh doanh, bạn đã từng nghe về một kẻ bỏ tiền đầu tư vào một mảnh đất ở tận nơi khỉ ho cò gáy vùng ngoại ô, và mười năm sau có một tập đoàn lớn quyết định xây trung tâm mua sắm hay cao ốc văn phòng trên mảnh đất đó? Nhà đầu tư này trong phút chốc trở nên giàu có.
Chắc chắn giàu có sẽ là một sự lựa chọn hợp lý. Vậy thì từ thời điểm này đây, khi phải đối diện với khả năng lựa chọn “một trong hai”, bạn nên tự hỏi: “Tôi có thể làm gì để đạt được cả hai?”. Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện với những ví dụ lấy từ thực tế mà tôi đã trải nghiệm, không phải để phàn nàn mà chỉ nhằm minh họa cho quy tắc này.
Bởi vì tất cả đều giữ vai trò riêng nên chúng ta hãy xem xét lần lượt từng yếu tố. Thật thú vị là bạn hoàn toàn có thể tập luyện và học hỏi để trở thành “con người” đó. Kiến thức của bạn sẽ được nâng lên cùng với sự tự tin và thành công của bạn!