Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Nhưng như thế chưa đủ. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Dù không bao giờ có tận cùng. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Còn phải dậy đi học sớm. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Tôi ủng hộ cái đúng. Nhưng họ không cũ lắm. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.