Tại sao dì cho rằng việc đó cần thiết?” Câu hỏi mẫu 2: “Được rồi, tôi nghĩ tôi biết có chuyện gì. Cô ấy tin lời anh ta, và thế là sự thật được chôn kín.
Nếu người đó cố tỏ ra tự nhiên và thoải mái với câu trả lời, họ có thể hơi nhún vai. [1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra. Khi một người đang nói thật, người đó thường nhấn mạnh đại từ ngang bằng hoặc thậm chí hơn hẳn phần còn lại của câu nói.
Anh cho tôi biết chính xác chuyện gì xảy ra và anh sẽ biết rằng chuyện đó không có gì. Nếu người đó do dự trước bất kỳ đề nghị nào trong số này, có lẽ bạn cần chuyển công việc làm ăn của mình sang đối tác khác. Nó làm giảm bớt tội lỗi của người đó bằng cách khiến họ cảm thấy rằng họ không đơn độc, và nó “khuất phục” kẻ nói dối do tạo ra chút giận dữ và/hoặc tò mò.
Người đó đang cố gắng chứng minh rằng mình tự nhiên và thoải mái với câu trả lời của bản thân, nhưng sự thật lại không hề như vậy. Anh có thích có thêm kinh nghiệm về tài chính hoặc tiếp thị không?” Dĩ nhiên, người đó sẽ bị kích động và trở nên cục cằn.
Thật đúng như câu tục ngữ: “Người làm sao của chiêm bao làm vậy. Việc nói câu: “Chớ có dối tôi đấy!” khẳng định rằng bạn chưa biết sự thật là gì, khiến bạn rơi vào thế yếu hơn. Một công ty bánh bò vượt qua vấn đề tiếp thị bằng cách sử dụng cách thức này.
Tuy nhiên, câu này buộc người đó phải nhắc lại câu trả lời của họ. Quan điểm của một nhân vật thứ ba chắc chắn không hề có trong câu chuyện của kẻ nói dối. Chà, anh chồng đã bị thuyết phục.
Liệu hành trình này có được như thế không?” Nếu bạn nhận được một lời đề nghị, hãy bảo đảm rằng bạn không hành động vì hàm ơn. Câu hỏi mẫu: “Được rồi, Joe.
” “Giờ thì…” “Anh có thể ký vào đây, và chúng ta sẽ hoàn tất khâu giấy tờ. Làm cách nào ông trở nên giàu có chỉ với việc bán đồng hồ bỏ túi? Chủ yếu vì ông chẳng bao giờ bán đồng hồ. Mách nước nhanh: Khi nói chuyện bạn nên luôn luôn sử dụng tên của người đó.
Đây là một dấu hiệu rõ rệt chứng tỏ một câu chuyện không hề có thật. Cách bạn bộc lộ bản thân có thể ảnh hưởng lớn đến quan điểm của người khác. Và khi nghỉ bán hàng, ông là người có bạc triệu.
Nếu ăn cắp của ta, ngươi sẽ phải mạo hiểm mạng sống của mình. Với kỹ thuật này, bạn kèm theo một mệnh lệnh mà bạn sẵn sàng quan sát. Bạn chỉ có con số không.