Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Cái vực của sự hỗn độn.
Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Có ai mất xe lại thế không. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.