Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Cuối mùa lại ra đợt mới. Tôi không có ý định ra đi.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Hoặc sẽ bắt mình quên. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Không được đâu cậu ơi. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Có người ngửa mặt trông trời.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.