Chẳng cần gì nữa cả. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Chứ không phải hắn leo lên giời. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.
Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Tất cả mãi mãi là tất cả. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Cái vực của sự hỗn độn. Nghĩa là không đứng trên người khác. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.