Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Tiếng máy của mình đã tắt. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Chắc mẹ không đi được một mình.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Cái vực của sự hỗn độn. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Người bảo người là ác.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Như bình mình chẳng hạn. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.