Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Đường thông hè thoáng. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.
Dù biết là tạm thời thôi. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Nhiễm thói ấy mất rồi. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.
Một pho tượng im lìm. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Chính nó làm bạn đau không ít. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.