Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Không có thời gian để sửa chửa. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Chỉ có con mèo không ngược. Bao người làm được sao mi không làm được. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Cơ bản là không muốn lắm. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Vẫn chứng nào tật nấy. Nó vẫn còn hoang dã.
Ôi, thói quen của con người. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.