(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay. Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao".
Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". Mỗi tuần lại thăm ông chủ khách sạn một lần; mỗi khi ông này dự cuộc công ích nào thì ông Duvernoy cũng có mặt tại đó, tới đỗi ông còn mướn phòng ở ngay trong khách sạn đó để "thuyết" ông kia. Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước.
Càng binh vực thì ông ấy lại càng tin chắc rằng xe hãng Mỗ tốt hơn những xe khác. Sau này người đó có hiểu rằng câu trả lời "không" đó là vô lý, cũng mặc! Người đó không thể đổi ý được, vì lòng tự ái của họ. Viên thu thuế tức thời thẳng người lên, dựa lưng vào ghế, kể cho ông Parsons những chuyện về nghề của ông, những vụ gian lận xảo quyệt mà ông đã khám phá được.
Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Hoàng đế tươi như hoa. Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động.
Nếu ông giúp tôi việc đó, tôi sẽ lấy làm quý hóa lắm và mang ơn ông vô cùng. 000 đồng? Thì chịu liền chứ còn gì nữa! Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.
Hoặc vì không từ chối được vì sợ mắc cỡ. "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói. Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy.
Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Thiên hạ sẽ ngủ gục mất. Ông muốn Tể tướng bố cáo rằng chính Tể tướng đã khuyên ông tuyên bố những lời lạ lùng đó.
Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất. Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Đó là quy tắc thứ sáu.
Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết". Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".
Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất. Tóm lại, gọi là lý luận, chứ kỳ thực chúng ta chỉ tưởng tượng ra những lý lẽ để giúp ta cố giữ những thành kiến cũ của ta thôi. Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư.