Nhưng trăm người đàn ông thì không có đến một người chịu gắng sức thành công trong hôn nhân. Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa". Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết.
Howard Thurston, ông vua ảo thuật, trong 40 năm trời, đem tài bịt mắt thiên hạ làm cho cả thế giới ngạc nhiên và thán phục; kiếm được gần hai triệu đồng; một hôm thú với tôi rằng hồi ông nhỏ, đã phải xa cha mẹ đi lang thang, ăn xin nhà này tới nhà khác, và nhờ ngó những quảng cáo hai bên đường xe lửa mà biết đọc. Tôi cảm ơn họ và yêu cầu họ gắng sức một lần cuối cùng nữa. Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Tôi la lên: "Thế thì tại sao ông chỉ nói chuyện đến tàu cho cháu nghe?". Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ.
Thiệt vậy, trong gần một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông.
Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Đó là lỗi đầu tiên của hãng. Vả lại không phải chỉ một bức thư đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.
Có một chi tiết mà tôi cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà. Tôi sẽ làm cho ông đổi ý". Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới.
Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. Có lẽ nó sẽ khá hơn". Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù.
Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L. ít lâu sau, ông nảy ra một ý. Nói với người ấy về cái sở thích, hoài bão của họ".
cùng bạn ông ta chẳng biết chút gì hết, chỉ trích bậy. Mà không có chi nuôi chúng hết. Cho nên bà chỉ nói rằng bài diễn văn đó, nếu cho đăng vô Tạp chí Bắc Mỹ thì tuyệt.
Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở.