Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Tôi cũng tưởng mình đùa.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Sự im lặng cũng rưa rứa. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.