Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3. Cho nên trong khi nói chuyện, nếu bạn có tánh hay nhắc đi nhắc lại cho một người nghe rằng họ lầm, thì xin bạn mỗi buổi sáng, quỳ gối tụng đoạn sau này, rồi hãy điểm tâm. Đó là sở trường của anh.
Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu. Giáo sư William James, giáo sư Harry A.
Nhưng ông đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ. và chúc các em chơi vui nhé!''. Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.
Nhưng một hôm ông Amsel dùng một chiến thuật khác, một chiến thuật mà kết quả là bán được một số hàng lớn, được thêm một khách hàng thành bạn thân của ông và sau cùng được nhiều vụ làm ăn khác nữa. Lại thêm người ta phần nhiều không muốn thay đổi ý kiến, dù là ý kiến về tôn giáo, về chính trị hay về một hiệu xe, một tài tử hát bóng. , một luật sư còn nhỏ tuổi ở Nữu Ước, mới cãi lại tòa Thượng thẩm Nữu Ước trong một vụ kiện lớn.
Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm. Cho nên tôi muốn rằng ngày mai các anh lại. Nhà chế tạo đó vẫn tiếp ông, nhưng không bao giờ mua giúp ông một kiểu nào hết, chỉ ngắm nghía kỹ những bức vẽ của ông rồi nói:
Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi. Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ.
Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Catherine, Hoàng hậu nước Nga, không chịu đọc những thư mà ngoài không đề: "Hoàng đế ngự lâm". Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng.
Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Sáu cách gây thiện cảm: 1- Thành thật chú ý tới người khác. Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm".
rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao". Tôi cám ơn Ông và cầu chúc Ông. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc. Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình.