Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý.
+ Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc giáo sư, tiến sĩ Bởi một lý do là Truman rất giỏi nói về chính trị. Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì.
Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói. Nhưng thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi. Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng.
Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi! Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Rất nhiều ông chủ sẽ đánh giá thấp nếu bạn làm như thế.
Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng. Làm gì bây giờ? Cuối cùng, chúng tôi quyết định bất cứ giá nào cũng phải tường thuật trận bóng! Không thể để cho các thính giả Miami thất vọng. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng.
Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội bóng Dolphins và Bills là một thí dụ. Tại các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu bộ của bị cáo. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông.
Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Bạn thử tưởng tượng tôi há hốc miệng như thế nào! Anh ta nói hay quá! Cứ như làm thơ vậy. Vẫn không sao mở miệng được! Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần.
Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh…
Tôi chắc chắn rằng người ta sẽ vui vẻ khi nói về nó. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó! Có khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ phái yếu sang quý cô? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là quý cô quý bà được.
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Nhưng ai cũng thích thú và hào hứng. Và có thể các bạn cũng thấy nhiều điều để học cách nói chuyện hay hơn