Những giọt nước mắt bằng gỗ. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Lát sau, thằng em đi vào.