Tôi sẽ chứng rõ rằng. Châu Mỹ ở trong tình trạng kinh hoảng. Nhưng chúng tôi phải thú rằng điều đó khó thi hành lắm, khi xe cam nhông của ông tới vào cuối giờ làm việc buổi chiều, như ngày 10 tháng 11 vừa rồi.
Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình. Một vị thuốc không trị được hết mọi bệnh, hợp với người này, chưa nhất định cũng hợp với người khác. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).
Từ đó trở đi, ông Wesson luôn luôn được lãnh vẽ kiểu theo ý nhà chế tạo. nhưng dù sao thì cũng là điều cấm. Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp!
Garfield ứng cử Tổng thống, cậu viết thư hỏi có phải hồi thiếu thời đại tướng đã làm nghề kéo ghe trên kinh để độ nhật không? Và Garfield trả lời cậu. Cửa hàng chúng tôi mới nhận được lô thứ nhất. Tôi đã được biết anh Pete Barlow.
Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Theodore Roosevelt không khi nào làm Tổng thống Huê Kỳ được. Bạn đặt lệ với người nhà hoặc bạn bè rằng hễ bắt gặp bạn làm trái quy tắc nào đó thì bạn phải chịu phạt một số tiền.
Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà. Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu.
Trong những vấn đề quan trọng nhất. Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều. Vả lại cô còn nhiều cháu ruột, cô để cho các anh ấy, các anh ấy sẽ mừng lắm.
Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. Ông ấy không thể lặp đi lặp lại một mình suốt ca buổi chiều câu: "Xe hãng Mỗ rất tốt". Xin các bạn đọc - và nhớ thi hành, vì đọc suông không có kết quả - những lời khuyên chí lý sau này của giáo sư Elbert Hubbard: "ở nhà ra, bạn ngửng đầu lên, đưa cằm ra; hít đầy phổi không khí và ánh sáng mặt trời; mỉm cười với mọi người và thân ái siết tay người quen biết.
Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra.
Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Vì chính tôi cũng có khi thấy khó thi hành những điều tôi đã chỉ cho các bạn. Năm phút trước, chắc là tôi đã la lên: "Ông giữ lấy bộ đồ quý hóa đó của ông".