Đúng như lời Tennyson đã nói khi bạn thân nhất của ông là Arthur Hallam qua đời: "Tôi phải cắm đầu làm việc, không thì thất vọng cũng giết tôi thôi". Ông nói: Nghe lời ấy tôi hiểu ra ngay nên tự hỏi rồi tự đáp những câu này: Tôi bốc lấy một năm bọt xà bông soi trước ánh sáng và trong trăm nghìn bọt bóng cỏn cob, tôi thấy màu sắc rực rỡ của một cầu vồng nho nhỏ".
Nếu đời người quả là bể thảm thì cuốn sách này chính là là ngọn gió thần đưa thuyền ta tới cõi Nát bàn, một cõi Nát bàn ở ngay trần thế. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư. Để dẫn giải ý nghĩ này, tôi xin kể một việc xảy ra hồi 1918 trong khoảng rừng bao la xứ Mississipi: một vụ công chúng gia hình ông Lawrence Jones, viên giáo học da đen.
Khi không bán được cho tiệmtạp hóa nào, ông đi quanh tiệm mà suy nghĩ. "Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy. Bởi vậy họ tố cáo ông quyên tiền để thám hiểm cho khoa học mà rồi lại ăn no "nằm khềnh" ở gần Bắc cực.
Ông sung sướng như vậy chỉ nhờ biết theo đúng châm ngôn của ông Hoàng xứ Galles: "Tôi phụng sự". Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác. Chúng ta nên thành thực: Có thể rằng tôi không giúp bạn tẩy được 50% nỗi lo lắng về công việc làm ăn của bạn.
Bey thì chắc đã phải nhịn đói. Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa. Lời đó thốt ra 399 năm trước Giê Su giáng sinh, nhưng ngày nay cái thế giới gìa cỗi, ưu tư của bọn ta cần nhớ lại lời ấy hơn bao giờ hết "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới".
Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua. Nếu chưa bao giờ bạn làm được ly nước ngon lành bằng trái chanh số phận đã mang lại, thì bạn cũng thử xem nào? Bạn hãy cố gắng, vì rủi có thua, bạn cũng chẳng mất gì, nhưng nếu được thì bạn sẽ vô cùng hạnh phúc. Bạn tin rằng đời bạn sẽ phong phú hơn, sung sướng hơn, nếu biết dùng những nguyên tắc ấy.
Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết.
Tôi vừa móc điện thoại lại, thì lại có người khác kêu. Bàn giấy của ông cũng vậy, ông mở hộc tủ ra để bác sĩ thấy không có công việc nào bỏ dở và nói: "Trước đây sáu tuần, tôi có ba bàn giấy đặt tại hai phòng. Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không.
Tôi bắt đầu sống theo tôi. Nghĩ tới khi về nhà, thân hình tiền tuỵ mà sợ, khóc lóc như con nít. Người đàn bà mà ông đã gặp có biết bao nỗi buồn phiền về gia đình.
Tại nhà thương, ông không chịu nằm trong phòng riêng mà xin nằm trong một phòng chung để được gần những người đau khổ khác. Tôi tin chắc nếu cả ngũ quan của tôi mang tật, hoá ra vô dụng nữa thì tôi vẫn có thể sống với tinh thần, vì chúng ta trông bằng tinh thần, sống bằng tinh thần". Ông bực bội vì những đốm mờ mờ nó đi qua con ngươi ông, làm ông hết còn trông rõ, nhưng khi cái đốm lớn nhất vừa qua khỏi, ông nói: "A! ông nội lại tới.