Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Nhưng họ sống không bình thường. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Tôi nhất quyết không đi. Rồi đến nằm bên nàng.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Tôi ngồi như tượng đá.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.