Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Khán giả sôi động phết. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Không phải điệu cười chua chát. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.