Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Những cái tát của cát. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Giọng mẹ bắt đầu ướt.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Cậu em kia, là một người tốt. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.