Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Mở tủ ra, thay quần áo. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Khóc cho vài năm tích tụ. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Dừng lại vẫn là chơi.
Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.