Từ đầu chương trình học vật lý chúng ta đã biết là cả vật chất lẫn năng lượng (hai dạng thực tế mà con người được biết) đều không thể được tạo ra hay mất đi. Để có chè, bạn phải sang Trung quốc hoặc ấn độ; từ Mỹ sang hai nước đó - đường đi chẳng gần chút nào. Thế mà phần lớn mọi người trong suốt cuộc đời mình chưa hề sử dụng nó lần nào.
Thủ tục rất đơn giản. Ngày hôm nay, những quy luật mà nhờ đó tiến sỹ Gansoles đạt được mục tiêu của mình vẫn có hiệu lực như chính ngày ấy, khi nhà truyền giáo trẻ tuổi vận dụng nó thành công. Bạn muốn gì hơn cả? Bạn có định thực hiện mong muốn đó của mình không? Bạn có sẵn sàng hy sinh mọi thứ khác vì mục đích chính này không? Mỗi ngày bạn dành bao nhiêu thời gian cho việc thực hiện mong muốn đó?
Câu hỏi thứ hai như sau: ôCó biết được những nguồn kiến thức nào chỉ dành riêng cho các thiên tài không, có tồn tại những nguồn kiến thức ấy không và nếu có thì làm thế nào để nhận biết?ằ Bethoven bị điếc, Milton bị mù, nhưng tên tuổi của họ chỉ mất đi cùng vũ trụ bởi vì họ không những biết ước mơ, mà còn biết biến đổi, tổ chức ước mơ của mình. Nhiều loại súc vật có mức độ phát triển trí tuệ kém hơn cũng phát hiện thấy khả năng này - khả năng nhận biết nỗi sợ hãi của người khác.
Bởi vì, cũng như Edwin Barns, người nào vươn tới thành công thì mới đạt được nó. Năm mươi năm trước đây có một bác sỹ làng đi ra thành phố. Hai nguồn sức mạnh khác của chúng ta, rất tiếc là chúng cũng chỉ đáng tin cậy ngang với năm giác quan của con người.
Họ sẽ vươn lên, khắc phục mọi trở ngại trên đường đi của mình, và sẽ thu hút những người có khả năng tạo cơ hội cho họ. Ngài Ford có thói quen quyết định rất nhanh và rất ghét thay đổi, đến nỗi đã hình thành huyền thoại về sự ương bướng và cứng đầu của ông ta. Ông biết rằng nếu cứ ngoan cường tiếp tục công việc thì sớm muộn gì cũng gặp cơ hội của mình.
Danh sách này chỉ là một phần rất nhỏ những người Mỹ nổi tiếng mà những thành tựu tài chính nói riêng và thành tựu nói chung đã chứng tỏ: ai hiểu và áp dụng công thức Carneghi trong cuộc sống của mình, người đó đạt địa vị cao trong xã hội. Trường hợp được chọn để minh họa cho nguyên tắc này diễn ra vào năm 1900, vào thời điểm thành lập Nghiệp đoàn Thép Mỹ. Trong các buổi họp của Hội đồng tưởng tượng, tôi hỏi những lời khuyên và kiến thức cần thiết của từng người thuộc bộ chín trứ danh.
Chúng tôi cho rằng không nên đặt nhiều hy vọng vào những người lãnh đạm với số phận của chính mình đến mức chẳng muốn làm cho cuộc sống trở nên xứng đáng hơn, vào những người thờ ơ với sự tưởng thưởng. Chính là tiền, đúng hơn, chính là thiếu tiền mà con người này thay đổi đến như vậy. Hãy nhớ đến điều đó khi bạn sẵn sàng ký với cuộc đời bản hợp đồng với trị giá bạn mong muốn.
Không có định nghĩa nào thích hợp với nó hơn là sự kiên định. Chỉ cần bạn có một chút sức mạnh ý chí, việc kiểm soát nhận thức của mình không có gì là khó cả. Chia tay, tôi muốn nhắc bạn rằng: cuộc đời là chiếc bàn cờ, còn đấu thủ ngồi trước mặt bạn - là thời gian.
Bạn có thể hoàn toàn yên tâm: nước Mỹ tư bản sẽ cho mỗi người một dịp may để phục vụ và giúp tích luỹ số tiền xứng đáng với sự phục vụ của anh ta. Bạn hãy ngẫm nghĩ xem: trạng thái nhận thức của bạn. Nhưng muốn cũng chưa có nghĩa là có.
ít nhất thì người tham gia một trong những câu chuyện nói trên chính là tác giả những dòng này. Người phụ nữ hiểu được bản chất của đàn ông và biết cách giúp anh ta thỏa mãn yêu cầu của mình một cách khôn khéo, nhẹ nhàng, thì chẳng có gì phải sợ những người phụ nữ khác cạnh tranh. Firestone đã làm cho trí tuệ riêng của ông tăng thêm mức tổng các trí tuệ, kinh nghiệm, kiến thức và sức mạnh tinh thần của bộ tứ này.