Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc. Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt. Ông Larwrence Jones tiếp tục nói, với giọng thành thật và cảm động, ông nói để biện hộ không phải cho thân ông, mà cho chính nghĩa đang theo đuổi.
"Một năm nằm trêm giường như một kẻ tàn tật và rất có thể chết vẫn hoàn chết!". Mà cũng phải, làm sao đủ sống được? Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, nghĩ tới nỗi phấn đấu với đời, tôi lo sợ đủ thứ: Sợ không trả nổi tiền xe, sợ không trả nỗi tiền phòng, không kiếm đủ ăn, sợ rồi sẽ đau ốm không có tiền uống thuốc. Tôi cũng lại thấy rằng vui vẻ làm thì công việc mau xong, thành thử bây giờ ít khi tôi phải ở lại trễ.
Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn. "Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được. Trung bình thể lực của họ là 50 kí lô rưỡi.
Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không? Vì thế tôi ngại không muốn gặp mặt anh em, nhưng lạ lùng thay, họ chẳng những không phiền hà gì tôi hết, lại còn như mắc một thứ bệnh lạc quan bất trị nữa, vẫn tiếp tục xuất vốn cho tôi. Vì nhờ tình cảnh bi thảm ấy mà ngày nay tôi mới biết tin ở Thượng Đế.
Có người nói: "Điều đó dễ lắm. (Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết). Tôi còn nhớ vài lời tự chỉ trích mà tôi đã xếp trong tập ấy khoảng 15 năm trước.
Nó dạytôi rán đừng có làm đổ sửa, nếu có thể được; nhưng khi nó đã đổ loe loét xuống cống thì quên phứt nó đi cho rồi chuyện". Hồi mới bắt đầu dạy môn nói trước công chúng tại hội Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Nữu Ước, ông thấy cần phải chỉ cho học sinh của ông - hầu hết là những người có địa vị quan trọng trong đủ các ngành hoạt động xã hội - cách thắng ưu tư và phiền muộn. Không biết nhờ cậy ai, tôi quay về với Thượng Đế và bắt đầu tụng niệm.
Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được. Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi ăn nhiều lễ Giáng sinh rực rỡ, giữa gia đình đầm ấm, hồi thơ ấu. Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy.
Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo. Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su.
Nói một cách khác, William James bảo rằng không thể chỉ dùng ý chí để quyết thay đổi cảm xúc mà cảm xúc thay đổi ngay được, nhưng chúng ta có thể thay đổi những hành động và một khi hành động thay đổi thì tự nhiên tư tưởng cũng đổi thay ngay. Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94.
Không, nói vậy không đúng. Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau. "Bệnh u uất tựa như một thoái oán hờn dai dẳng, chủ ý để được người xung quanh luôn luôn thương hại săn sóc tới mình.