Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Mình rất sợ phí thơ.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Thôi nhé, cất ngay đi.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.