Câu hỏi mẫu: “Này, Richard, tôi nghĩ anh và tôi có thể là những đối tác rất ngon lành. Một cái vẫy tay của họ, thế là luồng giao thông dừng lại. “Sự thật giống nhau ở mọi góc độ.
Nói cách khác, tương tự kịch bản trên đây, bạn không nên nói rằng bạn nghe nói độ nghiêng của trục trái đất tạo nên góc nhìn khác thường đối với bầu trời ban đêm. Anh sẽ có thể (có một công việc đáng trọng) và (chăm sóc gia đình mình tốt hơn). Khi anh ngồi vào ghế, hãy tự hỏi xem mình cần làm gì.
Lòng khát khao tin tưởng của chúng ta có ảnh hưởng mạnh mẽ đến những gì chúng ta xem là thực tế của mình, từ các loại kem chống nhăn kỳ diệu đến các loại thuốc giảm cân có bảo hành. Người đó vẫn chưa biết bạn cảm nhận về câu trả lời của họ như thế nào, đồng thời bạn cũng chưa thu lượm được thông tin gì giá trị. Giả sử bạn đang làm việc tại bộ phận dịch vụ khách hàng của một cửa hàng máy tính.
Sau hết, hãy xem mọi việc ông đã “làm” cho họ. ” Đó là lý do các tay đại bịp luôn kết tội người khác gian dối. Văn bản hóa những thỏa thuận của bạn.
Thường thì người nói dối không hoặc hiếm khi nhìn thẳng vào mắt chúng ta. Kẻ nói dối sẽ tỏ ra do dự khi tiến gần hoặc thậm chí đối diện với người quy kết họ. Do đó, hãy đợi cho tới khi có đầy đủ bằng chứng, sau đó quyết định xem nên đối đầu với người đó vào thời điểm ấy hay dừng lại suy nghĩ cách sử dụng sự thật này có lợi nhất cho bạn.
Do đó, anh phát cáu vì anh lo lắng cho sức khỏe của mình. Trong đàm thoại cũng tương tự. Trường hợp này không nên nhầm với người kể tất tần tật mọi chuyện.
Hãy nhớ giữ vững lập trường và không đấu dịu cho tới khi bạn nghe được lời thú nhận có giá trị. Giải pháp ư? Anh ấy nghĩ ra cách làm cho mọi thứ thật hỗn độn. “Tôi không biết” có thể cũng đồng nghĩa với việc người đó cảm thấy có lỗi hoặc ngớ ngẩn về hành động của mình.
Cách này lập tức khiến người đó cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên, một tiêu chí quan trọng cần được đáp ứng. Đừng bắt đầu với những câu nói kiểu như: “Nói thật với anh…” hay “Thật lòng mà nói…”
Câu hỏi mẫu: “Tôi biết anh không chắc chắn về lý do tại sao anh làm vậy, vì thế anh có thể nghĩ đến bất kỳ động cơ vô thức hợp lý nào không?” Câu nói này rất có tác dụng vì nó khiến người đó cảm thấy không phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, rằng người đó không có “ý định” làm những gì đã làm và hành vi đó là vô thức. Lúc này, vấn đề còn lại là liệu người đó có thú nhận hay không. “Tôi không nói rằng anh cần ngồi thẳng dậy nếu như anh đang nằm.
Những manh mối khác có thể lại biểu hiện quá rõ rệt. Khi một người đặt câu hỏi: “Anh đang làm gì đấy?,” đầu người đó ngẩng lên và hai mắt cũng sẽ mở to hơn khi đến đoạn cuối câu, rơi vào âm ấy trong từ đấy. Câu chuyện dưới đây chứng minh rất rõ điều này.