Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Nó muốn khám phá tôi.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Chứ không phải hắn leo lên giời. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Viết thế đủ chưa nhỉ. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.