Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Tôi muốn thử những cách khác. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Tình yêu bao giờ cũng mới. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Con nói chuyện với bác này.