Nó vô cùng hiệu nghiệm. Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7. Mà thật tình ông đắc chí là phải.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". "Tôi đưa cho một ông muốn gởi tiền tại ngân hàng, một tờ giấy có in sẵn những câu hỏi để ông trả lời. Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó.
Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà. Tôi đường quạn đây thì đọc nhằm bức thư của một kẻ tự thị chỉ nói đến vinh dự của y, ý muốn của y thôi! Cha chả là ngu! Vậy mà làm nghề quảng cáo chứ (!) "Sự quảng cáo của Quốc gia, nhờ công ty chúng tôi truyền thanh đã mở đường cho lối quảng cáo mới đó.
Để tôi mang về vẽ lại hết. Xin bà kể cho tôi nghe". Trong vài tuần lễ, cô ả ủ rũ, bỗng một hôm đứng phắt ngay dậy, trang điểm, rồi.
Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi. Xa vọng mà giữ được trong những giới hạn cho vừa phải thì tốt nhiều hơn là hại.
Cha muốn thú tội với con: lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phong sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha. Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. 6- Nó bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu, và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu.
Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Rồi ông trưởng tòa chỉ cho họa sĩ cách nuôi chó lại cẩn thận đánh máy lên giấy, sợ ông này không nhớ hết. Khi đó tôi đã quảng cáo, in vé, bán vé, xếp dọn đâu vào đó rồi.
Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này: Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm.
Eliot thì không khó chi hết. Trái lại, nên thương họ. Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa.
Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm". Nguyên do là người ta đã đánh thuế vào một số tiền 9. ''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''.