Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Tự do hay không là ở mình. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.