Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.
Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Êm dịu và hoang vắng. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.