Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Chồng bà đau, bà phải kiếm tiền nuôi chồng.
Xin chân thành cám ơn bác Vvn và xin gởi phiên bản mới đến các bạn khoái. Ông là con một nhà cực nghèo. Tư tưởng ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta.
Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một số xe và một số tài xế chuyên đi giao hàng. Tôi luôn luôn để họ tự tiện. Tuy nhiên, cơ quan quan trọng nhất vẫn là mắt.
000 Mỹ kim của các bạn giao cho để đầu cơ chứng khoán. Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Một cách thần hiệu để giải quyết những vấn đề rắc rối
"Phải khinh hẳn những chuyện lặt vặt, đừng để nó làm ta điên đảo. Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh. Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.
Trên đường đời khấp khểnh, bạn và tôi nếu ta học cách làm cho những sự đụng chạm dịu bớt đi, thì cuộc hành trình của ta cũng dài hơn và êm đềm, sung sướng hơn. Tập thể thao, làm việc nặng nhọc cho thiệt mệt, tới nỗi không sao chống lại được giấc ngủ nữa. Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy.
Khi nào nhận thấy được điều đó, thì con trở về và con sẽ hết bệnh". Đức Chúa Giê Su chữa khỏi mười người hủi trong một ngày mà chỉ có một người cám ơn Ngài thôi, thì tại sao ta mong được người khác nhớ ơn ta nhiều hơn Đức Chúa? Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.
Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, vì những công việc làm đó gần như máy chạy không phải suy nghĩ, cho nên tôi vẫn lo buồn. (Một người trong ba người là nhà đấu quyền chuyên nghiệp; trong khi bị thôi miên người ấy thấy tay mình như "mảnh khảnh đi, y như con nít"). Nhưng mấy năm trước đây, các nhà học rán tìm xem óc người ta làm việc được bao lâu mà không thấy mệt, nghĩa là không thấy "sức làm việc kém đi".
Không nên làm con vẹt. Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi. Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được.
Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?". Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô.